Vài lời với những người chống cộng 2

Từ khi bài "Vài lời với những người chống cộng" được phổ biến rộng rãi trên Internet thì thấy có một số "con rận" có những phản xạ Pavlov, phản ứng theo bản năng xưa nay của họ, không có gì lạ. Những phản xạ Pavlov theo bản năng của loài rận, những chửi đổng loạn xạ không ra thể thống gì như vậy thì mình đã thấy nhiều, nghe nhiều thành quen. Những kẻ này thì chỉ biết chửi đổng vô văn hóa chứ không đưa ra được 1 ý kiến nào cả.


Bên cạnh đó cũng có những bạn chống cộng đưa ra được một vài ý kiến, nhưng lại không có chút lý lẽ nào cả. Tuy nhiên chúng ta nên động viên khích lệ những bạn này vì ít ra những bạn này có tiến bộ hơn cái đám "phản xạ Pavlov" kể trên.

Nhưng điểm chung của 2 thành phần nói trên là không đưa ra được 1 lý lẽ nào về bất cứ 1 điểm nào, ý nào, câu nào trong một bài rất dài đó. Chỉ lý lẽ thôi cũng không đưa ra được, chứ đừng nói là có thể phản bác, phản biện, hay đưa ra được thông tin nào khác cho thấy ngược lại các thông tin trong bài.

Tôi cũng không chấp và quan tâm gì nhiều đến những kẻ hèn yếu không dám vào thẳng thắn vào nói chuyện trong blog mà nấp ở đâu đó nói xấu sau lưng. Tuy nhiên có vài vấn đề liên quan đến văn hóa tranh luận chính trị, cách tiếp cận văn minh và vấn đề hòa hợp đoàn kết dân tộc tôi thấy cần nói sơ qua một chút.

Trước tiên là nói đến có những kẻ tự dưng viết bài thắc mắc hỏi Thiếu Long là ai, qua Mỹ bằng cách nào, gia thế ra sao v.v. thắc mắc đủ chuyện cá nhân, đời tư, riêng tư. Rồi lại còn hỏi cụ Trần Chung Ngọc, Nguyễn Mạnh Quang là ai, phân loại Việt kiều này Việt kiều kia. Chẳng hiểu để làm gì.

Như vậy các bạn còn thua cả đàn bà, là đàn ông đúng nghĩa thì chỉ cần biết quan điểm đó đúng hay sai, đúng chỗ nào, sai chỗ nào, có hợp tình hợp lý hay không, nhất là trên Internet này thì càng nên như vậy. Đàng này các bạn chăm chăm vào chuyện riêng người khác như phường tiểu nhân nhỏ mọn.

Nếu các bạn là phụ nữ thì còn được. Tò mò kiểu con nít là một thiên tính đáng yêu, dễ thương của phụ nữ. Còn đằng này các bạn nói chuyện như đực rựa, thậm chí tên blog cũng là tên đàn ông, mà cứ chăm chăm soi mói như đàn bà vậy là sao? Đàn ông mà như vậy thì còn thua đàn bà đúng không? Có gì đó biến thái. Tôi nghĩ các bạn nên đi Thái Lan giải phẫu chuyển giới xong rồi hãy tiếp tục làm những "hiệp sĩ đấu tranh dân chủ".

Cũng giống với não trạng "lão đó là ai", "có phải dư luận viên, công an mạng, dân tuyên giáo hay không", các bạn bảo tôi là tuyên truyền những quan điểm của tuyên giáo, tuyên huấn, của Nhà nước, của Chính phủ, của Đảng, của cộng sản, của Việt Cộng....

Tức là các bạn không quan tâm nhiều đến lý lẽ và đề tài, đến tính đúng sai của vấn đề, tính logic, tính hợp tình hợp lý của vấn đề, không cần biết lý lẽ nào đó có đúng hay không, có logic hay không, có hợp lý hay không, các bạn chỉ cần biết quan điểm đó có phải là của CSVN của tuyên huấn, của tuyên giáo, của sách giáo khoa hay không.

Lý lẽ đúng - sai không quan trọng đối với các bạn, chỉ có "lề", "chiến tuyến", "màu áo" của những người thảo luận với các bạn thì mới là quan trọng đối với các bạn. Các bạn tự tưởng tượng ra các khái niệm chia đôi, chia ba dân tộc như "lề phải", "lề trái", "phe đỏ", "phe vàng", "phe xanh", "phe trắng", "phe đen" rồi bất cần ai đó nói đúng hay sai, chỉ cần biết họ là "lề" nào, phe nào, có phải là cộng sản hay không, có phải là tuyên giáo, SGK hay không.

Não trạng này theo đó đã làm cho các bạn bị lệch lạc ngay từ đầu, đã sai lầm ngay từ cách tiếp cận đầu tiên. Cái sai ngay từ đầu này làm cho mọi lời lẽ sau đó của các bạn cũng không còn giá trị và trở thành trò cười rẻ tiền. Bởi vì các bạn không thật tâm, thật thà thảo luận về vấn đề đang bàn, không thật lòng bàn chuyện chính luận, quốc sự, các bạn hoang tưởng người đối thoại với các bạn là "công an mạng", "dư luận viên", "tuyên truyền viên", "nhân viên tuyên truyền" ăn lương nào đó của Đảng, của Ban Tuyên giáo, hay những "Hồng Vệ Binh cuồng tín bị nhồi sọ dưới mái trường XHCN", nên các bạn phải gồng mình lại chống trả, chống đỡ, chống cự lại bọn cộng sản này, bọn HVB này.

Các bạn hoang tưởng là người dân trong nước ngu dốt u mê tăm tối, "bị nhồi sọ dưới mái trường XHCN", nên các bạn có "nghĩa vụ" phải "chuyển lửa" về để "khai sáng" dân ta. Nhiều người dân chọc các bạn, gọi vui là "chuyển lửa" về không "khai sáng" được ai mà thành ra "đốt trụi" quê nhà. Những kẻ dốt nát thì đương nhiên không thể khai sáng được những người nắm vững các thông tin, trái lại còn trở thành trò cười cho thiên hạ.

Các bạn không chỉ ra được Việt Nam tuyên truyền giáo dục sai cái gì so với học vấn, kiến thức của bạn bè quốc tế, nhưng các bạn vẫn lải nhải "cộng sản nhồi sọ" như một con vẹt. Giáo dục VN lâu nay dư luận người ta chê là chê cái phương pháp, hình thức giảng dạy, còn kém hiệu quả, năng lực, kỹ năng của đội ngũ giáo viên, và có thể còn ôm đồm dạy những cái chưa cần thiết hoặc chưa thực tế, chứ không ai nói là VN dạy sai cái này cái kia, hay dạy cái gì mà đi ngược lại với kiến thức của bạn bè quốc tế.

Đó là những hoang tưởng rất bệnh hoạn của các bạn, hoang tưởng đỉnh cao như bị tâm thần, ở đỉnh cao nhất của sự điên rồ, loạn trí. Sự quá khích, cực đoan lâu ngày dần biến con người thành những kẻ điên loạn như vậy.

Các bạn không còn phân biệt nổi đâu là hiện thực, thực tế, đâu là những cái chỉ tồn tại trong bộ não biến thái của các bạn. Do đó các bạn hầu như không bao giờ bàn chuyện chính trị, bàn luận các vấn đề một cách đàng hoàng tử tế, xây dựng, thể hiện một trình độ coi được, mà cứ hay có thái độ mất dạy kiểu lên mặt dạy đời. Nói kiểu dân gian là các bạn có thái độ rất bố láo, mất dạy. Nói theo kiểu teen ngày nay là "đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm".

Tôi coi phim tài liệu về các bệnh viện tâm thần, thấy trong đó có những bệnh nhân tâm thần hay đóng vai làm thầy giáo cứ chạy bám theo các y tá, bác sĩ đòi dạy này dạy kia cho họ. Các bạn cũng gần giống hoặc sắp thành các bệnh nhân tâm thần như vậy.

Nhìn các lời lẽ và hành động của Lý Tống "cách mạng đua xe", Cù Huy Hà Vũ "cán bộ muốn tôi trúng gió chết", Bùi Tín "Hồ Chí Minh là số 0", Bùi Hằng "yêu nước bằng cả máu trên máu dưới", Bùi Kim Thành "bảo vệ nước Mỹ", Dương Thu Hương "Đỉnh cao chói lọi", Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Văn Lý "cố vấn cho Liên Hiệp Quốc" v.v. và các ủng hộ viên của họ thì có thể thấy họ cũng rất gần ngưỡng cửa đó rồi. Thậm chí trong đó có mấy người đã từng được gia đình cho vào bệnh viện tâm thần thật, đi bác sĩ tâm thần thật. Nếu VN mà có luật cưỡng bách điều trị tâm thần như một số nước phát triển thì không biết bao nhiêu người trong số đó bị đưa vào nhà thương điên.

Do nhận thức, tiếp cận sai ngay từ đầu, do hoang tưởng ngay từ phút đầu nên sau đó lời lẽ, lý lẽ của các bạn xuất phát từ cái nhận thức sai từ đầu đó đều trở thành vô nghĩa, các bạn chỉ còn biết nhắm mắt nói liều cầu thắng cho bằng được, bất chấp thủ đoạn, bất chấp lý lẽ sự thật, bất chấp tất cả, sẵn sàng ngụy biện, cãi cùn, chửi đổng, tấn công cá nhân, đánh trống lảng, sử dụng nhuần nhuyễn "9 mánh lưu manh của vichoco".

Nói cho rõ hơn một chút, tức là ngay từ đầu các bạn không đặt trọng tâm vào chủ đề đang bàn, mà các bạn mắc bệnh "ám ảnh cộng sản" và "lề phải lề trái", đặt trọng tâm vào chuyện thằng này là CAM, con kia là HVB, cha kia là Ban tuyên giáo Trung ương, bác kia là dư luận viên, thằng này lề nào, con kia có phải "đi theo cộng sản" hay không, tay này có phải là "hoạt động nằm vùng" hay không v.v. và v.v.

Cứ chụp mũ như vậy thì ngay cả mở miệng nói chuyện trao đổi bình thường với nhau đã không nổi rồi thì nói quái gì đến chuyện thảo luận chính trị, rồi hòa hợp đoàn kết dân tộc?

Ngoài những chụp mũ cá nhân kể trên các bạn còn một nhận thức quái gỡ khác là hễ ai đó nói gì khác chính kiến với các bạn thì các nói bảo rằng đó là các lập luận, quan điểm "của người cộng sản", "của sách giáo khoa", "của Ban Tuyên giáo". Ủa, vậy chẳng lẽ CSVN, "tuyên huấn", tuyên giáo nói trái đất hình tròn thì ta phải nói là trái đất hình vuông cho nó khác cộng sản, khác tuyên huấn à?

Những quan điểm trên blog Thiếu Long là những quan điểm của tôi và của những "còm sĩ" trong blog. Tương tự, những quan điểm của những thân hữu khác chính là quan điểm của họ. Do chúng tôi tìm hiểu và chiêm nghiệm ra, nhận thức ra, hiểu ra, nhìn ra vấn đề đó, nghĩ ra tại sao nó như vậy, do đâu nó là thế v.v.

Những quan điểm cá nhân đó và quan điểm của cộng sản, của tuyên giáo hoặc trên SGK có thể giống nhau, có thể khác nhau, có thể giống nhau nhiều, có thể giống nhau ít. Không có nghĩa là chúng tôi thấy cái gì không đúng rồi chúng tôi bảo là nó đúng. Hay chúng tôi chưa hiểu về đề tài đó mà vẫn cứ phán bừa, phán liều, phán ẩu như các bạn.

Tóm lại, quan điểm, ý kiến, nguồn tin của Đảng, của Nhà nước, của Tuyên giáo, của sách giáo khoa là một trong những nguồn tham khảo tốt. Các cộng đồng bách khoa toàn thư mở trên thế giới, dù trong cộng đồng ngôn ngữ nào, thì đều xem đó là những nguồn mạnh, có uy tín. Đó là những nguồn hàn lâm do những cá nhân & tổ chức có tên tuổi lớn, có mặt mũi, có uy tín chịu trách nhiệm thông tin và chịu trách nhiệm về luật pháp.

Do đó có bạn nào đó bảo rằng tôi và những người không chống Nhà nước phản bác, vạch trần cái sai của các bạn là "đang tuyên truyền các luận điểm của tuyên huấn, tuyên giáo" là nói sai và đó là một nhận thức ngu xuẩn xuất phát từ một tầm nhìn rất hẹp.

Chúng tôi tuyên truyền (cứ tạm cho là vậy) những gì mà chúng tôi thấy đúng. Dù đó là luận điểm chúng tôi biết được từ đâu, nguồn nào, sách nào, chúng tôi nói những gì chúng tôi thấy đúng. Còn quan điểm đó có phải của tuyên giáo hay không, họ có từng nói như vậy hay chưa thì tôi không quan tâm nhiều vào chuyện đó.

Những quan điểm của tôi cũng giống với rất nhiều quan điểm tương đồng trên thế giới, mà không liên quan gì đến cộng sản Việt Nam. Đó là những quan điểm độc lập. Và những quan điểm độc lập đó có thể giống với CSVN và cánh tả thế giới nhiều phần, có thể giống ít phần. "Giống" không có nghĩa là "của" họ. ĐCSVN và cánh tả thế giới không có đăng ký bản quyền những quan điểm đó. Không phải chỉ có họ mới có quyền sở hữu quan điểm đó, có quyền nói ra những quan điểm đó.

Nếu có hai con mắt và có trí tuệ trung bình thôi và đọc đầy đủ blog Thiếu Long thì sẽ thấy có nhiều quan điểm, của tôi cũng như những người ủng hộ Nhà nước VN là không hoàn toàn giống với quan điểm chính thống của Nhà nước VN. Nhất là các quan điểm về Trung Quốc, Nga, một số nước ngoài, chiến tranh năm 1979, tham nhũng tiêu cực, tệ nạn xã hội, những lập luận giải thích về đa đảng cũng khác.

Có những bài, còm công phu về thời kỳ Âu Lạc, Triều Tiên, sự lớn mạnh của quân đội Mỹ v.v. là những đề tài mà tôi không nghĩ là bác tuyên giáo nào quan tâm nhiều. Chủ đề Trung Quốc là chủ đề nhạy cảm, blog này viết nhiều bài về chủ đề đó, vào trang web Tuyên giáo không thấy ai tuyên truyền như vậy. Báo chí chính thống và sách báo, sách giáo khoa VN rất thận trọng về vấn đề Trung Quốc.

Nghĩa là chúng tôi viết theo sở thích, theo cảm hứng, và thấy sự cần thiết, đôi khi có gì đó thôi thúc, thúc đẩy phải viết để bác bỏ những luận điệu sai bậy, khốn nạn của các bạn. Tức là các bạn dùng một cái trí rất tệ, dùng một cái tâm rất hẹp để phán xét bậy bạ, nói tầm bậy về người khác, nhận thức sai hết ngay từ đầu.

Các bạn như bị bệnh "ám ảnh cộng sản". Không lo chú trọng vào đề tài đang nói mà chỉ chăm chăm để ý xem ông này có phải cộng sản không, cô kia có nói giống tuyên huấn, tuyên giáo không. Những nhận thức sai lầm, nhìn người sai lầm ngay từ đầu đó của các bạn làm cho những phát ngôn của các bạn sau đó xuất phát từ các nhìn nhận sai lầm đó đã trở thành trò hề, và lặp đi lặp lại nhiều lần quá nó dần trở thành một loại hoang tưởng gây khó chịu phản cảm cho người khác.

Còn một trò nữa không quá đáng bằng những trò ở trên những cũng đủ gây khó chịu. Là cứ hễ ai nói khác, nói ngược với các bạn, ai nói giống cộng sản thì các bạn đều hô người đó là "chủ quan", "phiến diện", "một chiều".

Tôi không thể nói thay cho các blog đồng chí hướng khác, tôi chỉ có thể nói cho blog này. Các bài viết trong blog này là cover toàn diện vấn đề chứ không phiến diện, cho nên nhiều khi một đề tài mà đã rất dài. Các bài viết này cũng không một chiều, mà là trích dẫn ra các "chiều" sai lầm khác, giải thích lại, phân tích cho thấy vì sao nó sai, nó sai chỗ nào.

Các bạn vẫn theo thói quen cũ, nghĩa là chỉ có ngồi đó chửi đổng chứ chờ đến Tết Congo cũng không thấy các bạn chỉ ra được "diện" nào, "chiều" nào xứng đáng và liên quan đến bài mà chúng tôi chưa cover. Tức là các bạn chửi đổng theo đúng nghĩa của từ "chửi đổng".

Còn nói về vấn đề "khách quan": Dùng từ "Nam Việt Nam" để chỉ chính quyền Diệm - Thiệu có khách quan, trung thực hay không, khi cái "chính quyền" bù nhìn của Mỹ này chỉ bao gồm một bộ phận thiểu số người Việt, phần đông từng làm bù nhìn cho thực dân Pháp, đến từ cả Bắc-Trung-Nam. Ngay cả Bảo Đại, Diệm, Nhu, Nguyễn Cao Kỳ, là những người được Pháp - Mỹ đưa lên ở miền Nam Việt Nam, họ không phải là người miền Nam.

Dùng từ "Việt Nam Cộng hòa" có khách quan hay không? Họ có phải là "Việt Nam" hay không? Họ có đại diện cho tâm tư tình cảm, lợi ích và nguyện vọng, và mục tiêu độc lập thống nhất của dân tộc Việt Nam hay không? Và đó có phải là một nền cộng hòa thật sự hay không? Một thành phần bù nhìn được Mỹ nuôi toàn diện từ A tới Z và hoạt động theo ý của giặc ngoại xâm thì làm sao có thể gọi là "cộng hòa"?

Dùng từ "Chiến tranh Đông Dương", "Chiến tranh Việt Nam" có khách quan, trung thực hay không, khi cuộc chiến "2 trong 1" này do Pháp và Mỹ thay nhau đưa 20 vạn quân, rồi 60 vạn quân vào Việt Nam gây chiến, dội bom hoặc tấn công thẳng thừng vào những vùng do người Việt Nam quản lý trên đất nước Việt Nam, họ tạo ra cuộc chiến và cáng đáng, phụ trách, lãnh đạo cuộc chiến đó. Vậy mà xem các danh từ "Chiến tranh Đông Dương", "Chiến tranh Việt Nam" đó chúng ta có thấy Pháp - Mỹ ở đâu không? Ban đầu, họ muốn dùng địa điểm cuộc chiến để che lấp bản chất cuộc chiến, che giấu đi vai trò của những kẻ tạo ra cuộc chiến đó, về sau nó được dùng nhiều thành quen.

Các cơ quan truyền thông tư bản lớn họ ăn theo truyền thông Pháp - Mỹ gọi tên cuộc chiến như vậy, không có nghĩa những tên gọi nước ngoài hay dùng là khách quan. Thế nhưng với tâm thế vọng ngoại, một số người mang dòng máu Việt Nam lại cho đó là những cách gọi "khách quan".

Khách quan có nghĩa là chúng ta biết người biết ta, biết địch biết ta, mình thua thì nói là mình thua, mình thắng thì nói là mình thắng, giặc thua thì nói là giặc thua, giặc thắng thì nói là giặc thắng. Mình giỏi thì ghi nhận để động viên, mình dở thì ghi nhận để rút kinh nghiệm, sai cái gì nhận cái đó, có lỗi gì nhận lỗi đó. Giặc tài ba, giặc thành công - thất bại cái gì thì ghi nhận cái đó. Giặc tài giỏi cái gì thì sẵn sàng ghi nhận và học hỏi cái tài giỏi đó. Ghi nhận trung thực các ưu điểm - khuyết điểm của địch - ta.

Chứ khách quan không có nghĩa là lẫn lộn địch - ta, chính - tà, người tự vệ và kẻ tấn công, quân dân địa phương chống xâm lược và thế lực bên ngoài tới xâm lược, nạn nhân bị xâm lược và giặc cướp đi xâm lược, nạn nhân các tội ác và hung thủ gây tội ác.

Khách quan không có nghĩa là mình là người Việt Nam, rõ ràng là người Việt Nam, nhưng lại tự tưởng tượng rằng mình là một người trung lập ở bên thứ 3, trong cuộc chiến giữa Mỹ và Việt Nam. Tưởng tượng rằng mình là người Tàu, người Pháp, người Nga, người Tây Ban Nhà, người châu Phi khi nói về cuộc chiến giữa Việt Nam và Mỹ. Khách quan không có nghĩa là kẻ bù nhìn lại nói rằng nó không bù nhìn. Khách quan không có nghĩa là gọi những ngụy quyền bù nhìn hữu danh vô thực, có tiếng không có miếng do giặc ngoại xâm dựng lên là một "quốc gia độc lập".

Bởi đó là sự tự huyễn hoặc bản thân, sự hoang tưởng và giả dối chứ không phải là khách quan.

Bài thơ Nam Quốc Sơn Hà, Hịch Tướng Sĩ, Bình Ngô Đại Cáo, Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc, Tuyên ngôn độc lập Việt Nam, Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến, Đường Kách Mệnh v.v. có cái nào "khách quan" theo cách hiểu sai lệch như trên (trung lập, đứng giữa, ba phải, hai hàng, vọng ngoại) hay không?

Khách quan không có nghĩa là phải trung lập, khách quan không có nghĩa là đứng giữa, là đi hai hàng. Khách quan không có nghĩa là mình đang nói về chuyện của mình mà lại cố ý nói như mình là một bên thứ 3, bên ngoài. Khách quan không có nghĩa lúc nào cũng phải nói theo góc nhìn của người thứ 3.

Đất nước chúng ta bị xâm lược, nhà chúng ta, đồng bào chúng ta bị quân đội bên ngoài nó vào nhà nó cướp - hiếp - giết mà chúng ta "trung lập" thì có nghĩa là chúng ta phản quốc!

Gọi Mỹ là "hiện diện quân sự ở miền Nam Việt Nam" có khách quan hay không, trong khi rõ ràng là không phải họ chỉ có "hiện diện" rồi không làm gì.

Rồi các câu như "can thiệp vào Chiến tranh Việt Nam", "tham chiến trong Chiến tranh Việt Nam" có khách quan, chính xác không, có đúng hay không? Làm sao người ta có thể can thiệp, tham gia vào một cuộc chiến do chính họ tạo ra, gây ra và cáng đáng, phụ trách, chi trả, lãnh đạo?

Khi nói một cá nhân người lính hay một đơn vị quân đội tham chiến ở Việt Nam thì còn được. Nhưng nếu nói Mỹ "tham chiến" ở VN là sai. Người ta không thể tham gia vào một cuộc chiến của chính họ, do chính họ gây ra. Mỹ là nhân vật chính đã phụ trách và lãnh đạo hoàn toàn cuộc chiến tranh này.

Câu "can thiệp vào Việt Nam" tuy chưa đúng lắm nhưng cũng có thể chịu được. Còn câu "can thiệp vào Chiến tranh Việt Nam" là sai. Còn những từ như "dính líu", "can dự" lại càng xa rời thực tế hơn.

Thứ nhất, Mỹ không thể can thiệp vào một cuộc chiến do họ tạo ra, phụ trách, cáng đáng, chịu trách nhiệm, lãnh đạo. Họ tạo ra và phụ trách, lãnh đạo cuộc chiến đó, chứ không phải họ can thiệp vào cuộc chiến đó.

Mỹ cũng không chỉ là "dính líu", "can dự" vào Việt Nam, mà Mỹ đã đem đại quân trực tiếp tấn công xâm lược Việt Nam, xua gần 60 vạn quân đánh thẳng vào những vùng giải phóng của quân dân địa phương ở miền Nam Việt Nam.

Họ gây ra cuộc chiến tranh này và phụ trách, cáng đáng, chịu trách nhiệm và lãnh đạo cuộc chiến đó. Đó là cuộc chiến của họ. Họ là nhân vật chính, không phải là nhân vật phụ. Họ là nhân vật thứ nhất chứ không phải là nhân vật thứ ba. Điều này vô tình được thể hiện rõ ràng ở ngay trong tất cả sách báo của Mỹ và ở các nước phe Mỹ, khi vai trò của Mỹ, hình tượng của Mỹ, của chính phủ và quân đội Mỹ được miêu tả và trình bày với vai trò quan trọng nhất, lớn nhất của cuộc chiến, là nhân vật chính của cuộc chiến, với vai trò trung tâm, là đầu não của cuộc chiến, là kẻ chi tiền cho cuộc chiến, là sự thành bại của cuộc chiến đó.

Thứ hai, Mỹ đã can thiệp vào cuộc chiến tranh của Pháp ở Việt Nam 1945-1954, họ bắt đầu dính líu, can dự từng phần từ năm 1946, 1948, đến 1950 là họ bắt đầu can thiệp mạnh mẽ vào chiến tranh Pháp - Việt.

Mỹ là người có quyền hành, là người cáng đáng, phụ trách, chi tiền, lãnh đạo cuộc chiến 1954-1975 và hoàn toàn nuôi dưỡng ngụy quyền Sài Gòn từ đầu đến cuối. Mỹ chưa bao giờ bỏ rơi ngụy quyền, đến năm 1975 Mỹ vẫn viện trợ quân sự và cả kinh tế cho ngụy quyền.

Đến tận những ngày cuối tháng 4, chính phủ Mỹ vẫn cố gắng vớt vát, đưa ông lão trong sạch không tham nhũng Trần Văn Hương lên thay Thiệu để cố thuyết phục Quốc hội chấp thuận gói viện trợ khẩn cấp để giải cứu ngụy quyền, bởi vì lâu nay Quốc hội Mỹ chán ngán tình trạng tham nhũng trong chính quyền Thiệu, khiến viện trợ Mỹ theo như cựu quân nhân ngụy Trần Viết Đại Hưng đã phải than là "như đổ vào cái thùng không đáy", cung cấp bao nhiêu cũng không đủ.

Ngày 21/4/1975, Nguyễn Văn Thiệu đã cho biết lý do "từ chức" trên TV như sau:

"Sở dĩ tôi từ chức hôm nay là bởi vì hôm nay, bên quốc hội Hoa Kỳ đưa vấn đề viện trợ ra mổ xẻ. Tôi nghĩ rằng hành động tôi từ chức hôm nay biết đâu ngày mai. Từ cái chỗ nó lên 300 nó lên 722 hay là lên 1 tỷ mấy. Rồi tới tấp cầu hàng không chở xe, tăng, đạn, pháo không còn ông Thiệu ở đây viện trợ, viện trợ, viện trợ. Tôi hy vọng như vậy.

Để coi thử, quốc hội Huê Kỳ có đồng ý. Tôi cũng hy vọng rằng trong tình thế quân sự căng thẳng tại quân khu 3, quân khu 4. Ông Thiệu đi rồi và ông tổng thống Hương thì biết đâu còn 3 – 4 ngày, còn 1 tuần thì cái chuyện đó có thể làm được."


Do từ chức trước sức ép và đang trong tâm trạng hoảng loạn nên nên ông ta nói có phần tối nghĩa, nhưng đọc kỹ thì chúng ta cũng có thể hiểu được. Nói chung, không có chuyện chính phủ Mỹ bỏ rơi ngụy quyền như một số người lầm tưởng. Hoa Kỳ và chính quyền Sài Gòn không phải là những đối tượng riêng biệt, độc lập, ngang cơ, ngang hàng, bình đẳng với nhau.

Cách mạng Việt Nam đã bắt đầu từ năm 1930 với sự hợp nhất các chính đảng cộng sản và thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam. Đấu tranh chống Pháp - Nhật cho đến Cách mạng tháng Tám năm 1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn độc lập, khôi phục nền độc lập của Việt Nam sau gần 100 năm Pháp thuộc. Sau đó là kháng chiến chống Pháp cho đến năm 1950 là về cơ bản Việt Nam chưa nhận được sự viện trợ của Liên Xô và Trung Quốc, thậm chí còn chưa có đồng minh.

Chỉ sau năm 1950 thì Việt Nam mới nhận được viện trợ của Trung Quốc và Liên Xô sau chiến dịch Biên giới Thu - Đông, đánh bại thực dân Pháp và khai thông được biên giới với Trung Quốc.

Cộng sản Trung Quốc năm 1949 mới thắng và đuổi Tưởng sang Đài Loan, và thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, rồi sau đó mới thiết lập ngoại giao với Việt Nam. Liên Xô năm 1950 mới thiết lập quan hệ ngoại giao với Việt Nam.

Như vậy, trong suốt từ năm 1930 đến 1950, suốt 20 năm hoạt động cách mạng và chiến đấu, Việt Nam đã không có viện trợ, nhưng cách mạng vẫn còn đó, vẫn tồn tại và phát triển, quân đội vẫn chiến đấu. Người Việt Nam phải xây dựng các xưởng quân giới khắp nơi, do kỹ sư Trần Đại Nghĩa đứng đầu, để lo việc chế tạo vũ khí hạng nhẹ để đánh Pháp - Nhật và bù nhìn. Nhiều lực lượng vũ trang địa phương chỉ có vài khẩu súng cũ cướp được của giặc, thanh niên được trang bị chủ yếu bằng.... tầm vông vạt nhọn, vậy mà lực lượng vẫn tồn tại và phát triển. Lực lượng vũ trang nhân dân từng bước phát triển và mở rộng dần lực lượng cũng như mở rộng dần vùng giải phóng.

Còn ngụy quyền Sài Gòn thì theo lời Nguyễn Văn Thiệu là: "Mỹ còn viện trợ, thì chúng tôi còn chống cộng!" và "Nếu Hoa Kỳ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau ba giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi Dinh Độc Lập!"

Nhưng thật ra Thiệu chỉ nói cứng vậy thôi chứ Thiệu làm gì có quyền để ngưng chống cộng hay rời khỏi dinh tổng thống nếu Mỹ không cho phép. Bài học Diệm - Nhu vẫn còn ngay đó.

Và sau này khi Mỹ giảm viện trợ quân sự xuống 700 triệu USD (giá thời đó) thì ngụy quyền đã vô dụng, ăn hại đến mức không thể tồn tại. Mỹ chưa kịp ngưng viện trợ, chưa kịp bỏ rơi thì ngụy quyền đã sụp đổ, ngụy quân bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Chính những trò tiêu cực gây khó chịu phản cảm, gây sự kiếm chuyện với người khác như thế này làm cho rất khó để có thể hòa hợp dân tộc. Nhưng các bạn không dám nhìn nhận thực tế đó mà các bạn cứ đổ thừa cho "cộng sản ăn mừng ngày 30/4". Ngày 30/4 nhìn khắp đường phố VN thì thấy người dân Việt Nam vui cười đi chơi, hóa ra cả nước VN đều tràn ngập cộng sản đầy đường à?

Ngày 30/4 là một ngày lễ trọng đại, một trong những ngày lễ lớn nhất của dân tộc Việt Nam, là ngày giải phóng miền Nam khỏi giặc xâm lược, khỏi cảnh ngoại thuộc, tạo điều kiện để sau đó thống nhất đất nước về mặt nhà nước. Nó đã hoàn thành nửa chặng đường cách mạng, hoàn thành nhiệm vụ giải phóng dân tộc, giành lại hoàn toàn độc lập dân tộc, một chặng đường dài gần 2 thế kỷ ngoại thuộc, chia cắt, chiến tranh, giặc đói, giặc dốt, giặc ngoại xâm, hơn 90% dân số mù chữ, một thời kỳ chiến tranh dài nhất lịch sử Việt Nam và một trong những thời kỳ chiến tranh dài nhất lịch sử thế giới.

Ngày 30/4 kết thúc tất cả những cái đó. Đó là một ngày trọng đại chỉ thua có ngày Quốc khánh. Thậm chí nó còn thực tế hơn ngày Quốc khánh. Nó đem lại độc lập, thống nhất, hòa bình cho đất nước một cách thực tế. Không còn yếu tố ngoại thuộc, ở Việt Nam không còn cảnh đi đâu cũng thấy người Tây, người Mỹ. Đất nước thật sự thống nhất về mặt nhà nước. Không còn chiến tranh lớn.

Cách mạng tháng tám và tuyên ngôn độc lập năm 1945 là khởi đầu tất cả, là tiền đề của tất cả, nhưng nó chỉ làm cho Việt Nam độc lập và thống nhất về mặt pháp lý, còn thực tế thì chưa, sau đó phải trải qua 2 cuộc kháng chiến mới có được những điều đó một cách thực chất. Ngày 30/4/1975 chấm dứt 2 cuộc kháng chiến đó, đó là ngày toàn thắng của dân tộc Việt Nam.

Ý nghĩa to lớn của ngày 30/4 không phải chỉ vì nó là ngày kết thúc kháng chiến chống Mỹ, mà nó là ngày chiến thắng chung. Bởi vì kháng chiến chống Mỹ chỉ là một sự tiếp nối của cuộc kháng chiến chống Pháp. Trong cuộc kháng chiến thứ nhất là chống thực dân Pháp và can thiệp Mỹ (1950-1954), sau đó đến năm 1975 là chống toàn Mỹ. Cho nên nhiều sử gia nước ngoài coi đây là thật ra chỉ là 1 cuộc chiến. Họ gọi đây là "cuộc chiến tranh 10.000 ngày", như tựa phim tài liệu nổi tiếng "Chiến tranh Việt Nam, cuộc chiến 10.000 ngày". Họ còn gọi Chiến tranh Việt Nam là "Chiến tranh Đông Dương lần 2" (Chiến tranh Đông Dương là danh từ mà nhiều học giả nước ngoài dùng để gọi cuộc chiến Pháp - Việt).

Những người bị mất mát trong ngày 30/4/1975 có thể họ buồn, họ còn thù hận trong vài ngày 30/4 trong những năm sau đó. Nhưng bây giờ đã gần 40 năm, gần nửa thế kỷ, bây giờ những nạn nhân bên phía hàng ngũ của Mỹ, dù là người Việt hay người Mỹ thì cũng đã có cuộc sống ổn định ở VN hoặc sung túc nơi xứ Mỹ, thử hỏi còn cái gì nữa mà buồn mà thù hận trong những ngày này?

Chỉ còn lại trong số những người bị tổn thất trong ngày 30/4/1975 còn những người "nhớ dai", còn thù hận, hoặc họ còn buồn trong ngày này là vì họ không hiểu. Họ không hiểu thì giải thích cho họ hiểu. Chứ không thể vì thiểu số rất nhỏ người này mà đòi thay đổi nhận thức lịch sử, gây nhiễu và làm đảo lộn hệ giá trị của một dân tộc, truyền thống chống ngoại xâm của một dân tộc, đòi "đốt đền thờ" ông bà chỉ để làm hài lòng một nhóm người còn u mê mà chủ yếu là đang ở Mỹ.

Để vấn đề hòa hợp đoàn kết được chắc chắn và bền vững thì phải xuất phát từ chủ đạo tộc Việt, từ chủ nghĩa yêu nước Việt Nam, từ truyền thống đánh giặc giữ nước được ông bà tổ tiên truyền lại từ ngàn năm trước, từ sự uống nước nhớ nguồn, từ lợi ích lâu dài của dân tộc và đất nước. Chứ không phải xuất phát từ chuyện ngược đời: Đa số sợ hãi làm mất lòng thiểu số! Kể cả gây nhiễu hệ giá trị của dân tộc chỉ vì muốn làm hài lòng thiểu số đó.

Và còn rất nhiều vấn đề nữa mà các bạn chống cộng chưa nhìn ra, còn nhiều góc độ, khía cạnh nữa các bạn chưa nghĩ tới. Nên bình tâm tìm hiểu, tham khảo lại, thay vì ngồi đó chửi đổng và chụp mũ người khác. Không ai rảnh để mà giải thích cho hoài. Nên tự tìm hiểu lấy. Có điều là căn bệnh "ám ảnh cộng sản", "ám ảnh Tuyên giáo" của các bạn đã quá nặng nên không biết bao giờ các bạn mới gỡ rối ra được. Chính các bạn đã tự tạo ra các rối đó, thắt chặt cột chặt lại tư tưởng, tư duy của các bạn. Làm các bạn không còn nghĩ khác gì được nữa ngoài "cộng sản thì phải nói sai", "tuyên giáo thì phải nói bậy", "tuyên truyền thì phải nói láo", "dân Việt bị nhồi sọ". Nhiều lúc nghĩ lại cũng thật sự thấy tội nghiệp các bạn.

Thiếu Long

Các bình luận (68)

Đang nạp ... Đang đăng nhập...
  • Đã đăng nhập bằng tên
Đăng nhập hoặc đăng ký ngay bây giờ để viết bình luận.
rất hay!
Trả lời
Bài viết hay, phân tích sự việc thấu tình đạt lý. Tôi rất thích những bài viết của Thiếu Long.
Trả lời
hự quá đỉnh ! :) ) dài ko thể tả. em chỉ góp ý tí, cái chỗ hình tròn hình vuông thì nên sửa lại hình cầu hình lập phương. :D
Trả lời
Cám ơn các bạn. :)
Trả lời
Hok phải e nịnh bài này rât hay nhưng vẫn thua xa bài 1
Trả lời
Tuy rằng "các bạn chống cộng" có những quan điểm không đúng về tình hình hiện nay của đất nước, của chế độ Đảng Cộng Sản hiện nay, tuy nhiên mình cũng cảm thấy những nhận xét (có thể nói là chỉ trích) của Thieulong cùng với đó là các từ ngữ là rất nặng nề, "các bạn chống cộng" (theo cách gọi của Thieulong) xem ra rất khó mà tiếp thu cho nổi.
Trả lời
2 trả lời · vẫn hoạt động 604 tuần trước
Xin lỗi Thiếu Long, tôi sẽ phản biện bài viết của bạn hết sức nghiêm túc. Vì nghĩ và viết liền 1 mạch, không có thời gian trau chuốt, nên hơi dài và có thể không chặt chẽ cho lắm:
Có 3 loại nguyên nhân của những người bất đồng ý kiến với chế độ cộng sản tại Việt Nam:
1. Loại chiếm đa số, và rất khó giảm, trừ khi Đảng CSVN thật sự thành công 1 lần nữa cuộc cách mạng dân chủ. Đó là những người bình thường, hằng ngày phải chịu đựng đủ loại tệ nạn của bộ máy hành chính, chịu đựng sự trì trệ, âm về hiệu quả trong việc điều hành kinh tế-xã hội của DCSVN từ thời bao cấp đến nay. Thật sự cuộc "đổi mới" duy nhất mà DCSVN làm được đó là không tiếp tục ngăn cấm dân chúng làm ăn phát đạt bình thường. Còn đến tận giờ này, mọi cái gọi là chiến lược, quốc sách kinh bang tế thế, yểm trợ nhân dân làm ăn hoàn toàn là nói suông. Kinh tế VN được như hôm nay không phải do DCSVN tài giỏi gì về làm kinh tế, mà do: VN là một nước mặt tiền (giống nhà mặt tiền đường Lê Lợi-TPHCM), không cần làm gì, chỉ cho thuê đã đủ ăn, Việt Nam là nước được thiên nhiên ưu đãi về khí hậu (cách làm nông nghiệp lạc hậu, manh mún tệ hại vẫn cho sản lượng 7 triệu tấn xuất khẩu hằng năm, phần lớn là do sồng bằng sông Cửu Long quanh mưa thuận gió hòa, đến mùa nước nổi phù sa mang về), dân Việt Nam khao khát vươn lên (làm ăn khó khăn, chung chi cho mấy sếp oằn lưng nhưng ai cũng cố gắng bươn chải để kiếm chút dư dả), và cuối cùng, nguồn khoáng sản đa dạng, dễ khai thác và có sản lượng tương đối cao.
Trả lời
Đó là lý do chính mà ngày nay, VN vẫn còn là 1 điểm đến hấp dẫn. Tuy nhiên, công lao của chế độ chính trị này chỉ ở chỗ giữ cho chính trị tương đối ổn định. Mà cái này cũng phước chủ may thầy nốt. Chủ yếu là thuộc về thiên thời: đây là thời kỳ mà dân Việt vẫn còn sâu ký ức chiến tranh, khao khát hòa bình, chứ yên ổn kiểu này chừng 20 chục năm nữa thì không xong, kiểu gì dân cũng mần loạn như bên Thái (chưa thấy quan tài chưa đổ lệ), nên nói rằng do công cai trị tốt của Đảng mà nước nhà yên ổn thì hơi nhầm. Do dân chưa muốn mần đấy (nước chưa tức đến mức vỡ bờ).
Đó là người dân bình thường. Đừng bao giờ nghi ngờ động cơ phản biện của họ, mà tôi là 1 trong số đó, dù cà nhà tôi từ đời ông đến đời cha đều là Việt Cộng.
Nói cho vuông, không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Quá khứ hiển hách nhưng hiện tại bệ rạc thì vứt. Vấn đề chỉ là muốn vứt, cũng chưa thể vứt ngay được mà thôi.
Trả lời
Thứ 2 là loại có nhận thức, có học nhưng vì thù hận cá nhân, gia đình nên không bao giờ đội trời chung với CS.Loại này thì kinh nghiệm của tôi là kệ họ thôi, biết sao giờ. Chết may ra hết. Nó thuộc về ADN. "Hèn" thì thù "dũng", "Tà" thì căm "Chính", Lý thông phải hại bằng được Thạch Sanh, vậy thôi. Đó là chọn lựa của tạo hóa. Nếu dân tộc nào sản sinh ra loại người này nhiều đến một tỷ lệ nào đó thì vong quốc, vong nô (ngay cả người Do Thái trong lịch sử, vong quốc 2000 năm cũng vì thế thôi-quá nhiều kẻ hèn-ích kỷ).
Loại thứ 3 là loại "đón gió": Các Bô shit, các Sàm Chi Diện Lập hay Cù Nách, PU Long An là loại này. Thực ra là phiên bản mới của loại thứ 2 mà thôi.
Trả lời
Trong 3 loại nhân vật bất đồng trên, loại thứ 1, và chỉ riêng loại thứ nhất mới là đáng lo cho chính trị nước nhà (chứ không phải cho cái Đảng đang cai trị). Lịch sử đã chọn một đáp án bất toàn khi ĐCSVN trở thành lực lượng trụ cột cứu nước. Cũng như đứng trước 1 bài toán quá khó (từ 1 nước thuộc địa nghèo nàn lạc hậu, chống lại hàng loạt giặc to nhất quả đất) thì lời giải buộc phải quanh co, thậm chí phải đánh đổi. Giai tầng trí thức tư sản, các nhà nho yêu nước đã từng có cơ hội gánh lấy sứ mạng, nhưng hoặc ảo tưởng, hoặc non kém về trình độ chính trị, trình độ tổ chức, đã thất bại, trút gánh nặng ngàn cân treo lên sợi tóc cho những người cộng sản Việt Nam.
Mà họ là ai: dù là trí thức, doanh gia, tầng lớp tinh hoa đi nữa, để có thể tập hợp thành công sức mạnh toàn dân, họ phải chọn từ bỏ ưu thế của phương pháp dân chủ tư sản. Để có được sự ủng hộ của những bần nông mắt toét, họ phải vứt bỏ phần lớn cốt lõi của 1 nền văn minh bình thường (có trật tự, có đẳng cấp) để hòa vào khối "Hồng" dù không cần "chuyên". Đất nước vượt qua chiến tranh vì lẽ đó, nhưng kẹt cứng trong thời bình cũng chừng đó lý do thôi.
Cái đã giúp người cộng sản chiến thắng trong chiến tranh thì cũng là nguyên nhân khiến họ thất bại trong việc dựng xây một đất nước bình thường trong thời đại hòa bình. Sức mạnh ý chí giúp làm những điều không tưởng khiến kẻ thù kinh sợ lại dẫn đến thói ảo tưởng, chủ quan duy ý chí (hàng loạt sai lầm từ cải cách ruộng đất 1954, sau 75 cho đến đổi tiền năm 86, nhồi sắt thép hàng chục năm cho một cây cầu Thăng Long không ai đi, ném tiền dân qua cửa sổ biến thành những đống sắt vụn Vinashin...chỉ là ví dụ từ trước đến nay).
Trả lời
Tiếp nữa, nếu trong chiến tranh, nếu không 1 kẻ thù nào có thể đục thủng nổi phòng tuyến toàn dân (chẳng phải vì các chú quản lý đất nước quá giỏi, mà lý do chính là quân với dân là một), thì nay trong thời bình, mọi thứ tự nhiên tan rã. Ai cũng phải lo cho bản thân, từ đứa trẻ bán vé số cho đến vị chủ tịch nước. Chẳng có, chẳng thể đòi hỏi 1 vị thánh nào giữa đời thường. Vậy mà, một chiến lược tư tưởng cũ kỹ lỗi thời đáng lẽ phải thay đổi đầu tiên thì lại được kéo dài một cách câm điếc đến tận giờ: coi sự mất mát, hy sinh của mỗi người là lẽ dĩ nhiên, không hề thực tâm quan tâm giải quyết. Phải chăng do thói lười nhác, bệnh tự mãn hay năng lực cách mạng của những người cộng sản đến đây là hết? Có lẽ đó là vấn đề khó nhất, những người cộng sản Việt Nam chưa từng giải quyết thành công (vì trong kháng chiến, họ mắc nợ nhân dân, đồng chí quá nhiều, mà chưa từng trả nổi, hoặc nếu nghĩ đến việc trả, thì đã vỡ nợ mất rồi. Tóm lại, đã quen với việc ăn không sự hy sinh của dân rồi, từ trong kháng chiến, thói quen thích là làm bất kể tác động đến ai đã ngấm sâu vào máu, nên việc hành xử sòng phẳng với dân chưa từng hiện lên trong nếp nhăn não của quan chức từ bé đến lớn.
Cuối cùng, nguyên nhân của sự bất bình lớn nhất, đó là, việc cai trị đất nước hôm nay (trừ những chỗ rất nhạy cảm, rất hiểm yếu) hầu hết là thành lũy của bọn ngu dốt về kiến thức nhưng khôn ranh về bản năng bầy đàn. Từ thời bao cấp, với hàng loạt sai lầm về sử dụng con người (xét lý lịch tràn lan, đặt nặng hồng hơn chuyên...) đã tạo thành công cụ không thể tuyệt vời hơn để bọn ngu dốt lười nhác nhưng vô cùng tham lam kéo bè kết cánh loại bỏ những người tài giỏi hơn chúng, giành lấy gần như tất cả những chỗ đứng quan trọng trong xã hội, biến những người có năng lực tương xứng với địa vị thành ra kẻ thì xe ôm, kẻ thì tối mặt quay cuồng kiếm tiền lẻ nuôi con, có người gan góc thì biến thành tranh biếm họa nơi công sở. Bi kịch cho họ thì đã rồi, bi kịch cho đất nước bây giờ mới bắt đầu: lúc nhúc toàn lũ vô lương tri, vô năng, vô đức nắm lấy cỗ máy điều hành nhà nước, bỏ mặc dân chúng, doanh nghiệp trong cơn lốc phá sản, thất nghiệp, trong sự cạnh tranh lạnh lùng của các thế lực nước ngoài, không chùn tay khi ra sức bóp cổ doanh nghiệp trong nước trong khi vô sỉ bắt dân chịu đựng sự thao túng của nước ngoài (không riêng gì Tàu hay Tây, miễn là phong bì đứa nào dày).
Trả lời
Với Ba gánh nặng lịch sử để lại mà người cộng sản Việt Nam lê lết mang theo đó, dân ta phải gánh mỗi ngày: Cục nợ tính theo tiền Mỹ, nặng thêm từng giây. Nhẽ gần (hay hơn trăm tỉ rồi nhỉ?)
Bao giờ thì nước ta trở thành Argentina tiếp theo? Liệu Tàu hay Tây có cần phải diễn biến hay rồi nước ta sẽ tự loạn?
Rốt cuộc, ĐCSVN có còn là lực lượng tiên phong nữa hay không? Món nợ với đồng chí, đồng đội, đồng bào của họ, những người đã hiến tất cả tính mạng, tinh thần của cải, quá khứ lẫn tương lai cho một niềm tin sắt đá “thà hy sinh tất cả, quyết không chịu làm nô lệ” bao giờ được trả song phẳng? Ngày hôm nay, không thấy cụ thể bóng dáng kẻ chủ nô chỉ tận tay day tận mặt, nhưng người dân phải thấm chịu cảnh nô lệ quá nhiều, theo đúng nghĩa đen của nó:
1.Chưa ra khỏi bụng mẹ thì tính mạng hoàn toàn đặt trong tay những người đỡ đẻ mà nếu có làm chết cả mẹ lẫn con thì bất quá nhận khuyết điểm. Phải là nô lệ mới chịu đựng được cảnh đó chứ nhỉ?
2.Đang bú sữa mẹ thì bị quân nặc nô kết hợp với bọn quản lý thị trường, dụ dỗ uống những thứ sữa bán ra bằng 4 lần giá nhập khẩu, và vô vàn thứ hàng hóa nhập khẩu tào lao độc hại đáng ngờ khác. Không có kẻ buôn lậu nào có thể tự mình làm được điều đó nếu thiếu cái nhắm mắt làm ngơ ăn tiền của các vị gác cổng thị trường. Chỉ có công dân loại 3 mới chịu đóng thuế để nuôi một bộ công thương như thế.
3.Vừa đi học mầm non thì mới hay hệ thống này bị thả nổi dừng đầu tư từ lâu nay. Vậy là phó mặc con cho các nhóm trẻ tự phát. Chỉ là công dân loại 4 mới không được chăm sóc ở lứa tuổi này.
4.Qua đến tuổi đi học thì nhận ngay quà khuyến mãi: bệnh thành tích, vốn là phái sinh của căn bệnh thâm căn cố đế: bệnh sợ hãi thua cuộc của lũ ngu dốt. Với vắc xin “bệnh thành tích” này thì 90% trẻ lớn lên sẽ tự nguyện làm nô tì, tôi mọi cho mọi thứ ở đời, bởi vì sẽ vô năng. Những đứa vùng vằng chống cự, nếu qua được cũng sẹo đầy mình. Có thể nói đây là tội lỗi lớn nhất mà chính sách giáo dục (hay nói thẳng ra, bọn đầu nậu chính trị nước nhà) hằng ngày làm. Không chỉ là làm ngu dân (vì học một cách phi khoa học các kiến thức ngày càng được thiết kế bởi lũ đầu cơ giáo dục, vừa sai quấy vừa nặng nề cốt chỉ để bán sách và đủ loại linh tinh, moi tiền phụ huynh), chúng còn làm hèn dân, từ cha mẹ đến con cái về sau, vì nuôi lớn, vỗ béo cái ảo tưởng giỏi giang không có thật của con cháu mình.
Trả lời
5.Chúng ngu nên đâu muốn có ai giỏi giang? Nếu có người nhất quyết giỏi giang, đời nào chúng chịu để người ta làm việc, vì họ làm việc thì cái dốt của bọn thối tha ấy lòi ra ngay. Thế là chúng lợi dụng lý do còn nghèo để thiết kế một chính sách lương cực kỳ bẩn thỉu mà không một bọn đế quốc nào làm nổi: đồng lương viên chức rẻ mạt. Chỉ với chính sách lương như vậy, chúng đã thành công vô cùng ngoạn mục: bất cứ ai muốn tồn tại trong môi trường nhà nước, chỉ có hai loại: loại đã bán lương tâm, và loại chờ được giá thì bán. Nếu không bán mà cứ ở trong đó, sẽ vĩnh viễn hèn vì đói (chứ đừng nói là nghèo). Thưa Thiếu Long, trong 3 lựa chọn trên, cái nào không dành cho nô lệ? Theo thống kê, hiện nay có chừng 18 triệu người trong độ tuổi lao động đang phải ăn đồng lương như thế? Hỏi có ít nhất bao nhiêu nô lệ trong nước ta tính đến lúc này?
Tôi đã từng làm cho một cơ quan nhà nước tầm 5 năm (hồi 1999-mới ra trường đại học, đến 2005, lương tăng từ 30000NVD đến 500000VND, cộng thêm các thứ “bổng” rơi vãi, trung bình mỗi tháng trong suốt những năm ấy vào khoảng 6-7 trăm ngàn Việt Nam đồng gì đó. Trong lúc cùng phòng, tôi biết, cùng thời điểm, các trưởng phó phòng cùng 1 vài cánh hẩu, chia nhau những khoản ngoài lương trung bình chừng 5-7 triệu gì đó (riêng trưởng phòng theo tôi biết hằng tháng thâu hụi chết từ các nhà thầu tầm 30-50 triệu). Đó có phải là đánh từ dạ dày đánh lên, đánh từ mặt mũi (thể diện) đánh xuống một người đi làm không?
Câu hỏi là: Tại sao nhà Trần 3 lần thắng Nguyên Mông lừng lẫy là vậy, mà Hậu Trần, nước ta phải chịu nỗi nhục nhã, lụn bại hẳn về văn hóa như cái cây cụt ngọn với 20 năm thống trị của nhà Minh?
Phải chăng, chúng ta là một trường hợp tha hóa chính trị mang tính kinh điển của một đất nước hậu chiến, nhất là khi thắng trận với cái giá quá đắt.
Trả lời
Vài lời chót: thực ra, với bản thân mỗi người, hay ngay cả là 1 dân tộc cũng vậy, lúc nào cũng có giải pháp. Chọn hay bị "chọn" là tùy theo nhận thức và hành động chủ động đến đâu mà thôi. Nước ta chắc chắn rồi sẽ trở nên đàng hoàng tử tế như những quốc gia bình thường khác, có hay không có những người cộng sản là tùy thuộc vào năng lực làm cách mạng của họ. Từ dân mà ra, nên nếu có lúc hết vị, lùi vào cánh gà sân khấu cũng là chuyện bình thường. Cánh cửa đã mở, chỉ có thể lái dòng chảy chứ không thể ngăn được nước....
Trả lời
rot cục pác phản biện điều gìe trong bài thế :p
Trả lời
@Kiên Huế

Nội dung các ý kiến, bình luận của bạn không phản biện bài viết trên của mình mà là nói về một vấn đề rất khác. Bài trên của mình không nói gì đến Đảng hay tài ba của Đảng, sự lãnh đạo của Đảng, thời kỳ Đổi mới v.v. Nội dung bài là nói về đám chống cộng và sự ngu dốt, mất dạy, khốn nạn và những cái bỉ ổi của bọn họ.

Nhưng mình cũng tôn trọng các ý kiến tâm huyết này của bạn và cũng đồng ý phần nào. Mình phân biệt rất rõ những kẻ nói trên và những người chỉ là bi quan về tình hình đất nước, không thích chế độ v.v. thì đó là chuyện bình thường thôi, mình không gọi họ là những kẻ phản động, chống cộng.

Những lời bàn về lịch sử hiện đại Việt Nam, về các cuộc kháng chiến, hay về đám chống cộng, là không đồng nghĩa với việc ca ngợi Đảng Cộng sản Việt Nam hiện tại. Các bạn nên phân biệt rõ điều này! Ví dụ, mình chửi đám chống cộng là vì bọn nó dơ bẩn và vô liêm sỉ quá, hoặc lên án những lời lẽ mất dạy của bọn họ, không có nghĩa là mình ca ngợi Đảng.

Ca ngợi Đảng là ca ngợi Đảng, chửi phản động là chửi phản động. Không nên đánh đồng 2 hành động này lại với nhau. Mình chưa bao giờ ca ngợi nịnh bợ đây là Đảng anh minh thần võ, có tài kinh bang tế thế và ngày nay đang trong sạch như nước suối tiên.
Trả lời
Có lẽ chúng ta có cái nhìn khác nhau về mức độ bê bối tiêu cực ở VN hiện nay. Quan điểm của bạn rất giống chú Lê Vũ hay bà xã mình. Còn mình với bạn Tùng hay anh Quản Giáo thì có quan điểm giống nhau hơn. Cái này có lẽ do cơ duyên tạo ra những trải nghiệm khác nhau trong mỗi chúng ta.

Trong thế giới thu nhỏ của bạn thì đầy rẫy tiêu cực. Mình cũng tin là không phải các bạn cố ý nâng quan điểm hay cường điệu hóa vấn đề. Nhưng trải nghiệm của các bạn vẫn chỉ là những trải nghiệm cá nhân, những trải nghiệm khác của dân tộc Việt Nam 90 triệu người chưa chắc giống như vậy.

Mình chỉ có thể nói ra trải nghiệm của mình. Trải nghiệm của mình là: Hồi ở VN cũng như mỗi khi về VN chơi sau này thì mình thấy ngòai đường người dân cười nói vui vẻ rôm rả thỏai mái, sinh họat nhộn nhịp. Và người nhà mình vẫn đang sống tốt.

Phải nói là tuyệt đại đa số người Việt trong và ngòai nước, ở ngay nước Mỹ này, chung quanh mình ngay đây, trong cộng đồng người Việt ở Texas này, thì tuyệt đại đa số là không quan tâm chính chị chính em gì cả, người ta về VN chơi hà rầm. Vậy tại sao người VN không quan tâm chính trị? Phải chăng là người VN không yêu nước? Thời bao cấp đời sống khổ thì người VN rất quan tâm chính trị và phong trào chống cộng lúc đó mới thật đúng là một phong trào và rất mạnh.

Còn bây giờ chúng nó tự gọi nhau là "phong trào" chứ thật ra làm gì có phong trào nào. Tòan 1 đám ô hợp tụ lại ăn vạ chửi nhau chụp mũ nhau bừa bãi. Đa số người còn lại không quan tâm chính trị đơn giản là vì họ hài lòng với cuộc sống của họ và gia đình họ.
Trả lời
Trong số những người quan tâm chính trị, giống như mình, Tùng, anh Quản Giáo, chú Lê Vũ thì lại đa số nếu không ủng hộ CMVN thì cũng ghét khinh cái đám rận, đám ba que. Có nhiều người mình từng thấy, bình thường họ chả nói chính trị, nhưng mỗi khi nghe ai nói động đến Đảng đến Nhà nước là tự dưng họ lên tiếng bênh vực. Chuyện này ở ngay những Mỹ gốc Việt chung quanh mình bên đây chứ ko phải chỉ ở VN. Mấy tay ba que mỗi khi nghe vậy thì chụp nón cối cho họ là "Việt Cộng", "CS nằm vùng" hoặc "bênh VC", "bưng bô cộng sản", dùng những từ ngữ rất thất học, mất dạy. Họ bênh vực cứ như là Đảng là gia đình của họ vậy, là chính họ vậy, nếu mình ko biết rõ họ là qua Mỹ từ lâu mình còn tưởng họ là dân cộng sản thứ thiệt. Ngay cả Đảng Cộng hòa và Đảng Dân chủ Mỹ cũng ko thấy những trường hợp bênh vực như vậy.

Vậy phải chăng là do bị nhồi sọ, bị định hướng dư luận nên họ mới bênh Đảng như vậy? Thực tế chẳng có cái tuyên truyền giáo dục nào mà hòan tòan định hướng dư luận đc, nó chỉ có thể ảnh hưởng phần nào thôi. Người Việt mình khôn thấy bà chứ có phải con cừu đâu mà "định hướng" được. Tuyên truyền thì tuyên truyền nhưng vấn đề then chốt vẫn là cuộc sống của người ta thế nào. Nếu cuộc sống người ta dở thì cho ông tuyên truyền kiểu Hitler cũng chả ăn thua gì.

Mà thật ra hệ thống tuyên giáo của VN ngày nay là kém xa chiến tranh tâm lý của Mỹ-ngụy và Hitler ngày xưa về số lượng cũng như chất lượng. Rất nhiều người đã than phiền Tuyên giáo làm ăn rất kém. Báo chí cũng vậy, bạn đọc báo chí VN bạn có thấy thuyết phục gì về mặt chính trị hay không? Nếu bạn ko thấy thuyết phục thì làm sao lại cho rằng nhờ VN tuyên truyền định hướng dư luận cho nên người ta mới bênh vực ủng hộ chế độ.

Xuất phát điểm của VN thấp hơn các nước khác (thời kỳ chiến tranh dài từ Nam-Bắc triều, Trịnh-Nguyễn phân tranh, Pháp thuộc, đến 1979, số lượng bom đạn kỷ lục, dự đóan khỏang 300 năm nữa mới sạch bom mìn, chất độc da cam, nợ hai ba đầu sau chiến tranh, phải nhập khẩu gạo).

Từ xuất phát điểm đó, VN trước giai đọan khủng hỏang tài chính quốc tế là nước tăng trưởng nhanh thứ 2 thế giới sau Trung Quốc. Bây giờ vượt Thái Lan đứng nhất về xuất khẩu gạo, nằm trong nhóm có an ninh lương thực nhất nhì thế giới. Chuyện mà cách đây 5 năm nhiều chuyên gia Việt Nam nói là chuyện không tưởng với cái mức độ đầu tư cho nông nghiệp của Thái Lan.
Trả lời
Không thể nói rằng Đảng chẳng có trách nhiệm gì hết trong quá trình phát triển của thời kỳ Đổi mới, chỉ cần buông lỏng không cấm nữa, không cần lãnh đạo, quản lý, mà đất nước vẫn ổn định và phát triển. Khi buông ra mà không khéo thì VN vẫn có thể trở thành những công nhân lao động khổ sai cho các ông chủ tư bản tài phiệt nước ngòai như Nga, Mexico đang bị.

Không thể nói VN phát triển kinh tế, cuộc sống xã hội đi lên là chỉ có nhờ tài nguyên, nhờ dân thường, còn Đảng và Nhà nước chỉ được thơm lây. Đúng là VN có tài nguyên tốt và một dân tộc cần cù, thông minh. Nhưng thời Nguyễn và các thời kỳ trước đó thì cũng tài nguyên đó (thậm chí còn nhiều hơn), cũng một dân tộc Việt Nam, nhưng không có thời kỳ nào trong lịch sử VN mà kinh tế và mọi mặt xã hội phát triển như thời nay.

Bạn xem các phim tài liệu, các hình ảnh trong thời Bao cấp, ko cần là thời Bao cấp, nhìn thập niên 1990 thôi, rồi xem lại các thành thị bây giờ, còn nhận ra không? Nhiều Việt kiều ủng hộ Nhà nước cũng vì một phần như vậy, khi họ rời khỏi đất nước thì xã hội, đường phố nhìn rất bệ rạc, thời gian sau họ về họ không còn nhận ra. Câu mà hay nghe mấy ông bà bên này, kể cả mấy tay chống cộng nói là "VN thay đổi chóng mặt". Người trong nước chứng kiến hàng ngày có lẽ thành quen mà ko để ý, chứ người ngòai nhìn vào họ thấy xã hội, con người, đường phố, nhà cửa, hình ảnh của VN thay da đổi thịt rất nhanh.

Dĩ nhiên những vùng nông thôn, những vùng chưa khai thác chưa phát triển thì sẽ nhìn thấy rất nghèo, bên Mỹ là cường quốc giàu nhất thế giới này cũng vậy. Mỗi khi mình lái xe đi từ thành phố này sang thành phố khác thì phải trải qua vài tiếng thấy những khung cảnh rất giống quê nghèo ở nông thôn VN, chỉ có điều nó tươm tất và ít người hơn một chút. Ở ngay phía nam thành phố mình đang sống cũng vậy, nó chưa phát triển, chưa ai đầu tư cho nó nhiều, nên phía bắc và phía nam thành phố mình đang ở nó như 1 trời 1 vực. Đó là quốc gia giàu nhất thế giới, vậy thì thử hỏi VN làm sao ko có những cảnh nghèo.
Trả lời
Nói những vấn đề trên không phải để nói rằng Đảng Cộng sản Việt Nam có tài kinh bang tế thế, có tài lãnh đạo thời bình, có tài kinh tế. Mà chỉ nói rằng, họ không phải là đồ bỏ đi. Không phải là họ không có vai trò gì hết, chỉ có một mình nhân dân và tài nguyên là có thể Đổi mới thành công.

Và sự ổn định đang có ngày nay không phải là sự ổn định mong manh. Nếu cả ngày cứ ở trong các blog chống cộng hoặc ở trong các vòng tròn xã hội thu nhỏ ghét cộng sản thì sẽ có cảm tưởng như sự ổn định này là mong manh.

Nhưng nếu ra khỏi các blog đó, ra khỏi các vòng tròn thu nhỏ đó, vào những cộng đồng khác, đi chơi ở những sân chơi lĩnh vực khác, thì sẽ chả thấy có cái gì gọi là mong manh hay lung lay gì ở đây cả.
Trả lời
Người VN chửi các tiêu cực của Nhà nước hà rầm nhưng họ không có ý nghĩ phải thay thế nó, một dấu hiệu cho thấy điều đó là từ năm 1930 đến năm 2013 này, trong và ngòai nước luôn tồn tại cả trăm đảng phái chính trị người Việt khác nhau, ở Mỹ này đang có ít nhất hàng trăm đảng phái, nhiều tên trong số đó không có quốc tịch Mỹ nghĩa là theo luật pháp vẫn là công dân VN, cứ vài ba năm là có đảng này đảng kia đc lập ra ở "quốc nội" và hải ngọai, nhiều khi tuyên bố, quảng cáo ầm ỉ. Bọn Việt Tân và bọn Nguyễn Hữu Chánh chi rất nhiều tiền để quảng cáo, tiếp thị cho các đảng phái khủng bố, lừa đảo của chúng. Nhưng đến nay người dân chưa ai đặt lòng tin vào đảng nào khác ngòai Đảng Cộng sản Việt Nam. Đó là lý do vì sao chẳng thấy đảng nào nổi bật lên cả, và chỉ là những cái bóng mờ nhạt, những cái tên trên Internet.

Đương nhiên, nếu bọn chống cộng, bọn rận phản quốc chết hết thì có khi tôi cũng ủng hộ mở rộng hơn nữa tự do chính trị. Nhưng hiện tại thì thấy không được, lợi bất cập hại, lợi không bằng hại. Mỗi khi đọc bất kỳ cái gì liên quan đến chính trị trên Internet này thì lại bắt gặp những cái hôi thối, mất dạy, khốn nạn, "đốt đền thờ" của chúng nó. Làm nhiều người cảm thấy lo lắng và không dám để cho chúng nó có bất kỳ cơ hội nào chen chân vào chính trường.

Cứ cho là nếu tự do chính trị hơn chút nữa thì sẽ có thêm chút áp lực và cạnh tranh nào đó để thúc đẩy Nhà nước làm tốt hơn. Nhưng đồng thời cũng sẽ kéo vào bao nhiêu nhân tố mới đó, tức là cái nhân tố khốn nạn kể trên từ bọn chống cộng tàn dư ngụy, bọn "chó Mỹ", bọn mà khi Mỹ bắt đầu đánh Iraq thì chúng nó ca cẩm trong trang web "Tuổi Trẻ Lên Đường" rằng tiếc quá VN không được Mỹ tấn công vào để giúp xây dựng dân chủ như Iraq, hay bọn chửi bới trong diễn đàn Hận Nam Quan năm 2000 rằng chúng nó thà để cho TQ vào Hà Nội giết sạch Việt Cộng năm 1979, và bọn nó ngày nay vẫn đang nịnh Mỹ vụ chính phủ Mỹ sắp đem quân đánh vào Syria. Bọn này mà dùng phong bì lên cao ở VN thì dân vác dao chém chúng nó chứ ổn định nỗi gì. Đừng nói là người khác, chính tôi cũng sẽ vác dao chém chúng nó.

Bọn quan tham, tham nhũng ví như những vi khuẩn làm hại cơ thể. Nhưng không thể dùng vi khuẩn HIV để thay thế vi khuẩn thường được.
Trả lời
Viết về giống người nó khác. Viết về giống chó nó khác. Không thể viết về chó như viết về người.
Trả lời
Bạn Quang cần đọc bài 1 để biết vì sao không thể dùng ái ngữ với bọn nầy .
Trả lời
Hồi trước có 1 bạn trong nước rất bất mãn về các tiêu cực ở VN trong diễn đàn Lịch sử Việt Nam (lichsuvn.info) có nói 1 câu rất thú vị với một tuyên truyền viên ba que ngu dốt vào đòi "chuyển lửa về quê nhà", "khai sáng dân Việt", nhớ đại khái là: "Bọn ở tao chả ra cái giống gì nhưng ít ra dân còn có cháo ăn. Lũ xxxx chúng mày mà lên thì dân cháo cũng ko có mà ăn."

Mình cũng ko đồng ý lắm với quan điểm dưới chế độ hiện tại ở VN nhân dân chỉ có "ăn cháo" nhưng nói chung mình thích câu này, thấy vui và ấn tượng nhớ hoài. :D
Trả lời
Lũ chó chống cộng cực đoan ba que là lũ hèn mọn thấp hèn cực kì đê tiện hèn hạ .
Trả lời

Comments by